Tôi yêu cuộc điện thoại lúc nửa đêm khi tôi đang say giấc. Em nói
giọng run run: “Em thấy sợ…”. Thì ra em gặp ác mộng, mơ đâm phải ôtô
làm ôtô rụng cả bánh! An ủi em xong, tôi chẳng tài nào quay lại giấc
ngủ của mình, thấy thương tài xế ôtô quá!
Em khiến tôi yêu ngay từ ngày đầu gặp gỡ… đôi mắt đen tinh nghịch
với khuôn miệng rộng… mỗi khi nói chuyện có ý đồ gì đen tối, em lại
nheo một mắt lại nhìn tôi rồi ngoác miệng cười gian xảo… lúc đó tôi chỉ
biết bật cười và nói: “Em đen tối lắm, đừng hòng qua mắt anh!”. Đúng
rồi, đáng yêu như vậy, làm sao “qua mắt” tôi được… Không hiểu em có
biết tôi yêu nụ cười và ánh mắt ấy của em lắm không nhỉ?
Tôi yêu những tin nhắn em gửi cho tôi, nhất là những dòng tin em
soạn bằng tiếng Anh tùm lum lỗi chính tả và ngữ pháp. Mỗi lúc như vậy,
tôi lại được dịp bắt bẻ và lên lớp cho em rằng chỗ này sai ngữ pháp
rồi, chỗ kia sai chính tả đó… Em đáp: “Viết được thế là tốt lắm rồi, em
mất cả tiếng mới nghĩ ra đấy!” Thế mới biết em yêu tôi nhiều biết bao…
Tôi yêu mỗi lúc em kéo tôi lại gần, ôm tôi thật chặt, dụi dụi đầu
vào ngực tôi hít hà như thể đứa trẻ con được người ta cho chiếc bánh
gatô kem, tiếc không ăn mà cứ hít lấy hít để như sợ chiếc bánh hóa hơi
bay mất. Mỗi lúc như vậy, tôi thấy em nhỏ bé biết bao. Lại tự thấy mình
thật vững chãi và trưởng thành…
Tôi yêu em khi mỗi lần đi chùa hay vào Văn Miếu, bởi tôi vốn chẳng
biết gì chuyện cầu khấn tâm linh, chỉ biết lẽo đẽo đi theo và quan sát
em, rồi thầm mỉm cười hạnh phúc khi thấy em viết tên tôi lên tấm bảng
cầu may… Điều lạ là trước lúc đi em bảo em sẽ cầu cho tôi và cho em,
cho những điều tốt lành sẽ đến với cả hai đứa. Nhưng lúc cầu xong tôi
hỏi: “Em khấn gì đấy?” Em lại bảo: “Nói ra mất thiêng, em không nói
đâu…” -”Nhưng anh tò mò, em khấn gì..?” “-Hok nói!”…
Tôi yêu cái dáng nhỏ nhắn và lời càu nhàu khi em lục tung tủ quần áo
tôi lên và chê bai gu thời trang vốn đã chẳng lấy gì làm đáng kể của
tôi. Em cố gắng chọn cho tôi một cách kết hợp quần áo giầy dép mà em
cho là được, cuối cùng là kiễng chân chỉnh sửa lại đầu tóc cho tôi rồi
ngắm nghía lại một lượt và vỗ tay đắc trí tự khen khiếu thẩm mĩ của
mình. Lúc đó muốn ôm em thế…
Tôi yêu cái cách em ăn uống. Em dùng một cái thìa bé tí để xúc cơm
trong khi tôi đã dùng thìa thì nhất định là phải thìa càng to càng
ngon. Ngắm em ăn ngon lành khiến tôi ước ngày nào cũng được tự tay nấu
cho em rồi ngồi nhìn em ăn, chỉ vậy cũng đủ làm lòng ấm áp và hạnh phúc
rồi…
Tôi yêu khoảnh khắc khi hai đứa bật nhạc, em dẫm hai chân lên bàn
chân tôi, tôi bước đi đưa cả em theo… Không gian lắng lại, sóng sánh và
du dương đưa bước chân chúng tôi phiêu du trong thế giới của hai
người…
Thật khó để tôi kết thúc cái note này, bởi nếu viết thêm chắc phải
đến sáng mai tôi mới có thể liệt kê hết những điều làm tôi yêu em…
Nhưng hay hơn cả là mỗi ngày qua đi, tôi lại khám phá thêm ở em nhiều
điều mới mẻ và thậm chí là lạ lùng đối với một người già trước tuổi như
tôi… Bên em tôi thấy như mọi lo lắng muộn phiền tan biến đâu cả,
nhường chỗ cho niềm vui, hạnh phúc và một khao khát được yêu thương,
dìu dắt và sóng bước cùng em đi đến suốt cuộc đời…
Từ sâu trong tim tôi biết mình thật may mắn khi có em trong đời. Cám
ơn em.