Ngày không có nhau, buổi sáng em dậy muộn hơn. Vì sao anh biết
không? Vì đêm qua em không thể nào ngủ được. Em nghĩ về chuyện chúng
mình đã qua. Những năm tháng đã chất dầy kỹ niệm. Em nghĩ về rất nhiều
điều đã qua: thương thớ, giận hờn, buồn vui, vinh nhục….Vậy là em có
một đêm không ngủ được và thiếp đi khi đã mệt lã người. Buổi sáng,
thiếu đi tin nhắn hỏi han của anh, em không bị giật mình vì tiếng
chuông điện thoại báo tin nhắn. Vậy là em dậy muộn hơn thường khi.
Ngày không có nhau, em ngồi trên chiếc bàn làm việc của mình, cặm
cụi làm, nhưng em cũng không biết phải bắt đầu từ đâu và kết thúc từ
đâu. Em không buồn kiểm tra hộp thư xem ai đã liên hệ làm việc với
mình, em lại vào blog. Chà, hóa ra có nhiều người cũng như mình, cũng
cô đơn, có nhiều người đã viết cho tâm trạng của họ rất hay. Còn em, em
chỉ biết mình đang có cảm giác mà mọi người hay gọi là “buồn”, “cô
đơn”. Nhưng em chắc rằng cảm giác trong em nhiều hơn những từ ngữ đó,
không biết phải gọi bằng từ nào, chẳng lẻ là “rất rất rất cô đơn”.
Ngày không có nhau, em cứ nhìn mãi vào cái điện thoại của mình,
chờ một tin nhắn hỏi han, chờ một tin nhắn nói rằng anh cũng nhớ em,
chờ một lời gọi, chắc là em sẽ bay vào nơi anh mất thôi. Nhưng điều đó
tầm thường quá, cái hảnh diện trong em không cho phép mình làm như vậy.
Thế là em tắt máy, chắc chắn rằng anh sẽ chẳng thể nào gọi, nhắn tin.
Và em không phải chờ cái điều không bao giờ đến.
Ngày không có nhau, em lui cui với những chuyện vặt vảnh trong
nhà, em lau chùi bàn ghế, rữa lại cả đống chén bát sạch trên kệ, em lau
nhà 2 lần vẫn không biết có việc gì nữa để làm thêm. Em ghét cái thời
gian trong ngày quá dài như vậy. Vì sao một ngày không có 2 tiếng hoặc 1
tiếng đồng hồ thôi. Để niềm đau trong em giảm đi một ít.
Ngày không có anh, em mở từng email ngày cũ – ngày có anh. Em đọc,
em cười vì hạnh phúc, vì tình yêu ngày nào cũng đẹp quá thay. Em khóc,
khóc cho những điều hạnh phúc không còn. Em muốn xóa đi những email
này, nhưng không đành quăng đi món quà tâm hồn đẹp đẽ. Thôi thì em sẽ
cố không đăng nhập vào hộp thư này nữa, 6 tháng thôi, họ sẽ khóa cả hộp
thư này. Ít ra em sẽ không trách mình quá nhẫn tâm với bản thân.
Còn anh. Ngày không có nhau, anh sẽ làm gì? Anh sẽ đi gặp lại
người bạn cũ, hỏi thăm nhau chuyện gia đình, rồi…nhậu? Có thể, trong
lúc say anh sẽ không có thời gian nghĩ về em. Em lại mong sau mình có
thể uống nhiều rượu như anh, vì uống rượu sẽ quên đi nhiều thứ đau khổ
mà mình đang cưu mang.
Ngày không có nhau, những điều đã quen giờ đã là xa lạ, những
thông lệ đã đi vào nề nếp bỗng chốc rối tung. Em lại gặp chuyện buồn,
chuyện gia đình em, chuyện công việc. Em muốn nhắn ai đó một cái tin,
bảo rằng em quá buồn. Nhưng lâu rồi trong những số điện thoại đã nhắn
tin, chỉ có số anh còn ở đó. Ừ nhỉ, em nhắn cho ai bây giờ, ai đó nhận
tin chắc bảo em khùng vì buồn quá mới nhớ ra tới họ, sau hằng năm trời
chẳng liên hệ thân thiết gì nhau. Thôi đành, em không nhắn nữa. Em nuốt
nổi buồn vào lòng, khóc!
Lại thèm nghe giọng của anh lắm trong ngày không có nhau, nhưng
biết phải nói gì anh nhỉ. Khi đã đặt bút chấm hết thì đừng cố mở thêm
nhiều câu cú nữa, nó chỉ làm lạc đề mà thôi. Nên em lại quăng điện
thoại mình vào tủ, khóa lại.
Ngày không có nhau, em rất buồn. Buồn đến nổi nếu anh cũng buồn
giống em thì anh sẽ không chịu nổi. Nên em lại ước gì, ước gì anh đừng
rơi vào tâm trạng như em trong ngày không có nhau.
Buồn quá lật lại bài thơ cũ, anh đã tặng em từ thuở mới quen
ĐÔI DÉPBài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nổi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẵng rời nửa bước
Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẩu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thưộc chíếc kia
Nếu ngày nào một chiếc mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiểng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
2 chiếc này chẵng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong lúc vắng nhau
Bước hụt hẩng cứ nghiêng về một phía
Dẩu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nổi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẵng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẵng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Nhưng anh yêu em bởi điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia
Phía cuối trang thơ anh đề tặng “Em, chúng mình sẽ mãi là đôi dép
đồng hành, bài thơ này anh mượn để tặng em, nó đúng tất cả trong tình
cảm đôi mình, Chúng ta sẽ mãi yêu nhau em nhé.”
Có câu “Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc” và em đang dừng lại ngày
không có nhau, anh ơi!