Anh à, em rất muốn kể cho anh nghe
chuyện của em và người đang yêu em ở quê, nhưng mỗi lần gặp anh em lại
quên mất tiêu, không biết tại sao nữa?
Cho em gọi tiếng anh lần đầu được không ạ! Tuy nó không quen, nhưng
em vẫn muốn gọi tiếng anh…
Không biết từ bao giờ nữa, em đã biết nhớ, biết trông chờ, và biết
sự buồn bã khi một ngày trôi qua không được nói chuyện cùng anh. Hoàn
cảnh thật trớ trêu đối với em, và có lẽ đối với anh nữa.
Anh à, em rất muốn kể cho anh nghe chuyện của em và người đang yêu
em ở quê, nhưng mỗi lần gặp anh em lại quên mất tiêu, không biết tại
sao nữa? Nhưng có lẽ là em quá vui khi ở bên anh, cũng có lẽ là em sợ,
sợ rằng khi kể ra rồi em sẽ mất anh mãi mãi, ngay cả làm bạn như hiện
giờ cũng không được nữa thì em sẽ buồn lắm.
Cái cảm giác ở bên anh thật khác với những người bạn mà em đã quen,
anh làm em vui một cách tự nhiên và làm em tự tin với chính em một cách
tự nhiên. Những người khác không làm em tự nhiên được, không làm em
cười bằng nụ cười trong lòng em như anh được, nên có lẽ em rất sợ khi
phải mất một người bạn như anh, em thật lòng rất sợ.
Em nói ra như thế này, coi như cái cớ để em nói rằng: Em đã không
dấu anh điều gì thôi.
Anh ấy rất yêu em, yêu nhiều lắm, anh ấy đã chờ đợi em 9 năm rồi, 9
năm quả là không ngắn. Hai gia đình có ý với nhau từ khi em còn là cô
bé chẳng biết gì. Em đã từ chối anh ấy khi em còn học lớp 9, nhưng anh
ấy không bỏ cuộc. Sau đó, vì gia đình em, nên em đã tập yêu và đã nhận
lời yêu anh ấy vào lúc em học đại học năm thứ 2. Tính đến giờ là đã
được 2 năm rồi nhỉ!
Trước khi nhận lời anh ấy, em chẳng yêu ai, cũng chẳng muốn yêu ai,
vì trong con mắt em con trai thật không đáng để em tin. Nhận lời anh
ấy, có lẽ là một phần vì nghĩa vụ gia đình, vì người ta thường nói:
“hãy lấy người yêu mình”. Rồi sự tự tập yêu của em cũng đã thành công
được một nửa. Vào thành phố để học, xa anh ấy, em luôn tâm sự với anh
ấy những lúc em buồn, luôn tìm niềm vui từ anh ấy. Nhưng có những
chuyện em cảm thấy, giữa em và anh ấy vẫn có một bức tườnng mà em không
thể nào phá vỡ được, để tự tin trút mọi tâm sự được. Từ đó em nhận ra
em cần cố gắng yêu hơn thế nữa, nhưng mà em lại chẳng biết khi nào thì ý
nguyện của em sẽ thành sự thật? Em sợ anh ấy buồn, nên chẳng thể nói
ra nỗi lòng bức xúc của mình, cũng chẳng dám nói ra rằng em đang tập
yêu anh ấy. Vì em đã từng làm anh ấy buồn nhiều rồi, và không muốn anh
ấy phải khóc vì em một lần nào nữa hết.
Cuộc sống đang bỡn cợt đối với em, khi cho em gặp anh. Từ khi gặp
anh, em vui lên và quên mất người yêu em đang ở quê, chưa có ai có thể
mang đến cho em cảm giác như vậy cả, chỉ có anh mà thôi.
Em có thể trút hết mọi tâm sự của em cho anh mà chẳng sợ hãi, lo
lắng điều gì. Ở anh, em tìm được sự bình yên trong trái tim em, nụ cười
thật sự từ trái tim em. Em không thể tiến xa hơn đối với anh, dù em
rất muốn. Vì em không muốn anh ấy ở quê chờ đợi rồi vô vọng, em không
muốn ai khổ vì em hết, em sẽ hy sinh niềm vui của em để đổi lấy niềm
vui cho người khác.
Trớ trêu ở chỗ, anh thì ở gần em hơn anh ấy, những lúc buồn, em chỉ
có thể gặp được anh chứ không gặp được anh ấy. Trớ trêu ở chỗ, sao hai
người lại có ngày sinh trùng nhau, sinh nhật của hai người, em lại ở
bên anh để chúc mừng chứ không được ở gần anh ấy, em chỉ có thể chúc
anh ấy qua điện thoại mà thôi. Trớ trêu ở chỗ, những lúc anh buồn anh
có thể gọi em đi uống nước, còn anh ấy thì quá xa em nên không thể. Trớ
trêu ở chỗ, càng tiếp xúc với anh, em thấy quan điểm sống của anh rất
giống anh ấy. Chỉ khác ở chỗ, ở anh em được sự bình yên, được nụ cười
thật lòng, được tâm sự mà chẳng có cảm giác lo sợ. Còn ở anh ấy, em
được tình yêu thương anh ấy dành cho em, được sự nâng niu, chiều chuộng
và được lòng cả hai gia đình. Tất cả đều làm em khó xử, trái tim em
đang dằng xé vì cả hai. Em là người sống cho người khác, có lẽ vậy. Em
rất muốn đấu tranh để có được anh, nhưng em sợ, sẽ làm cho nhiều người
đau khổ.
Anh à, em đang rất cố gắng để cất giữ anh vào tận sâu trong trái
tim. Việc này rất là khó làm anh biết không? Em rất muốn ngày nào cũng
được nhắn tin, nói chuyện và được đi ăn, được uống nước, hơn thế nữa
muốn được nhìn anh cười, được nghe anh kể chuyện. Mỗi ngày trôi qua,
thật khổ sở đối với em, vì em đã cố vứt cái điện thoại đi, để không
quấy rầy anh nữa, để em có thể quên anh. Nhưng sao “cố quên thì sẽ
nhớ….”, em lại nhớ anh nhiều hơn gấp bội, trái tim thật khổ sở. Và em đã
biết, em yêu anh thật rồi!
Tình yêu chẳng dám nói, cũng chẳng dám chấp nhận, là mối tình đầu và
cũng là mối tình cuối, thật là đau! Vì những cái trớ trêu của sự đời
và vì anh đã có người yêu….
Em vẫn tự dặn lòng rằng: em và anh sẽ mãi là bạn!