Hạnh phúc là gì? Em tự hỏi lòng mình và chợt nhận ra một điều rằng: Hạnh phúc là một thứ quá xa xỉ mà không phải bất cứ người nào cũng có thể sở hữu được nó. Nếu em được hưởng hạnh phúc, có nghĩa là người con gái ấy sẽ phải chịu những khổ đau, mất mát. Nhưng, khi người con gái ấy có được những nụ cười hạnh phúc, mãn nguyện thì điều đó có nghĩa là em phải chấp nhận cuộc sống không có anh bên cạnh, không có anh chăm sóc, không có anh nâng em dậy mỗi khi em gặp khó khăn, vấp ngã...
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, em vẫn phải tiếp tục với những ngày tháng không có anh bên cạnh. Dẫu biết rằng, ở ngoài kia, vẫn có người con trai khác luôn muốn được chở che cho em, muốn được san sẻ cùng em những nỗi niềm trong cuộc sống, muốn là bờ vai cứng rắn để em dựa dẫm những khi thất bại... Nhưng, làm sao em có thể quên anh? Làm sao em có thể đến với người con trai khác khi hình ảnh của anh vẫn vẹn nguyên và gần gũi như ngày nào? Làm sao em có thể nép mình tin cậy khi bờ vai ấy không phải là của anh? Làm sao có thể...đây anh?
Thời gian liệu có thể xóa nhòa tất cả? Hình ảnh yêu thương có thể nhạt nhòa theo năm tháng? Em cũng không thể hình dung được điều gì rồi sẽ xảy ra...! Nhưng, giờ đây, mỗi khi nhớ đến ánh mắt trìu mến và nụ cười hiền từ của anh, những kỉ niệm bên anh, vòng tay ấm áp, nụ hôn nồng nàn anh trao... tất cả những kỉ niệm yêu thương ấy vẫn mới nguyên và gần gũi như chỉ mới ngày hôm qua!
...Và, em chấp nhận bước đi một mình trên con đường không có anh bên cạnh!Cuộc sống đã dạy cho em biết yêu thương và giờ đây, cuộc sống cũng đang dần dần dạy em cách phải biết chấp nhận. Chấp nhận cuộc sống không có anh bên cạnh, chấp nhận một sự thật phũ phàng mà em chưa bao giờ nghĩ đến, chấp nhận bước tiếp những bước dài con trên đường của riêng em... Chấp nhận tất cả để mình mạnh mẽ và trưởng thành hơn sau những vấp ngã và mất mát này!
Mong sao, cuộc sống sẽ mang đến cho anh niềm hạnh phúc trọn vẹn và sự yêu thương ngọt ngào hơn bao giờ hết! Mong cho anh bình yên bên cạnh người con gái anh đã lựa chọn, mong cho nụ cười mãi hiện hữu trên khuôn mặt hiền từ của anh...!
Em lặng lẽ một mình bước đi trên con đường của riêng em! Con đường ấy không có anh bên cạnh, không có anh chung bước, không có anh chia sớt nỗi buồn, vui... Nhưng, em vẫn tin mình sẽ mạnh mẽ và cứng rắn hơn khi không có anh, không có bàn tay anh nắm lấy bàn tay em để dìu em dậy mỗi khi em vấp ngã, ôm trọn em vào lòng những khi em khóc... Để rồi, mỗi khi nhìn lại những chặng đường đã đi qua, em sẽ lặng lẽ mỉm cười với số phận, với tình yêu và hạnh phúc, mỉm cười với sự khờ dại, ngây ngô của một thời tóc rối, mỉm cười với nỗi niềm của riêng em!