Nó ngồi đó rất lâu rồi.
Chớp chớp đôi mắt cho khỏi cay, trông ra biển, đầu chập chờn những suy
nghĩ...
Lần đầu tiên nó thức trắng đêm trên bờ biển, không
làm gì hết, chỉ ngồi đó. Còn nhớ lần đầu tiên nó thức khuya, hôm đó ba
nó đi biển trúng lớn. 12 giờ khuya ghe ba vào. Mẹ con nó hối hả gánh
từng gánh cá nặng trĩu về cho kịp chợ bán. Sớm ra, lũ chúng nó được ké
bữa cá trích nướng mắm me ngon lành.
Thế nhưng, đó chỉ là những mẩu kí ức hiếm hoi sót
lại về gia đình nó. Lâu rồi người ta không còn biết cảm giác hạnh phúc
yên bình khi trên vai họ luôn là gánh nặng cơm, áo, gạo, tiền, sách
vở...
Căn nhà của nó giờ cứ như một tổ nóng. Nóng đến
mức có thể bùng cháy bất kì lúc nào, thiêu rụi tất cả. Nó không trách ba
mỗi lần đi biển về là ông lại say khướt, rồi đập phá, rồi la mắng mẹ
con nó. Nó thương mẹ đã sinh ra anh em nó, vì chúng nó mà cực khổ ẵm
bồng, không có lấy một ngày vui, không biết đến một chiếc áo mới. Suy
cho cùng, cũng là vì nó. Học sinh giỏi để làm gì? Đâu thể theo cha ra
bãi, đâu thể gánh vác phụ mẹ những vất vả. Nó muốn như anh Hai, ra biển,
kiếm thật nhiều tiền, có thế tổ nóng mới trở lại là tổ ấm...
- Làm gì mà ngồi thẫn thờ vậy mậy? - Là Tâm, bạn
chí cốt của nó.
- Có lẽ nghỉ hè là tao nghỉ học luôn... - Giọng
nó lạc đi trong gió.
- Ý mày là sao?
- Học nhiêu đó đủ rồi, còn phải lo cho mẹ và các
em...
- Mày sẽ làm gì? Lại đi biển à? Rồi cũng đói lay
lất thôi. Ba mẹ cho mày đi học là kì vọng vào mày. Mày biết không? - Tâm
nhìn nó - Còn được học là may mắn lắm đó!
Hốt nhiên, nó nhớ ra đứa bạn thân của nó đã nghỉ
học từ rất lâu.
Hai đứa dừng lại, từng đợt sóng thi nhau đuổi bắt
dưới chân.
- Phải có niềm tin mày à! Với lại... - Tâm nheo
mắt - Tao sẽ luôn bên mày!
Nó khoác vai bạn, nhìn ra biển. Phía đông vừa ửng
những ánh hồng đầu tiên. Mặt biển lấp lánh như được đính vô số hạt
ngọc. Ngày mới.
HỒ HUỲNH KIM NGỌ (Q.10)